THẦU HOÀN THIỆN QUẬN GÒ VẤP
Buổi trưa THẦU HOÀN THIỆN QUẬN GÒ VẤP bắc chiếc ghế tựa sau vườn, bên gốc xoài đang trổ lá non, thiu thiu ngủ. Gió nhè nhẹ đưa hương bưởi làm tôi thức. Chợt nhớ câu thơ của Nguyễn Đình Toàn:
“… Gió vẫn thơm mùi hoa bưởi, hoa ngâu
Rồi tết đến, rồi lòng anh nhớ quá…” (*)
Hoa bưởi nở báo hiệu xuân về, têt đến. Nhưng hoa bưởi cũng làm tôi nhớ về quê ngoại, thuở nhỏ cùng An mùa nầy quét lá rụng trong vườn, gom lại:
“… Chiều đốt lá ươm lên ngày năm cũ…” (**)
Mùa mưa đã đi qua, lá vàng rụng xuống, chồi non nhú lên dấu hiệu cho hoa trái đầy cành.
Cuối năm, lòng già bỗng nhớ! Nhớ buổi tất niên ở Tống Phước Hiệp, An đệm đàn cho tôi hát “Khi em về”.
” … Khi em về bước chân chừng xa lạ
Và cỏ hoa tất cả đã vắng im
Giấc ngủ ấy một đời anh ao ước
Từ máu mình hoài rút khỏi đường tim
Em đừng khóc, đừng buồn, đừng nhìn nữa
Cứ cúi đầu, cứ thế, rồi ra đi
Trời sẽ tối, tiếc thương rồi sẽ hết
Và dấu giầy, mai sẽ lá sương che.” (*)
Già, qua tuổi 70, “em” không còn là một hình dáng cụ thể như thời trẻ. Em có thể là một chùm hoa bưởi đưa hương, có thể là bóng một giáo đường trong tranh An vẽ, có thể là một tình yêu ta hằng ao ước chỉ có trong tưởng tượng. Và, cuối cùng, em cũng có thể là người sẽ đón ta trong một chuyến đi về cõi khác!